KIM HANH VU
“DỜI GÔN” ĐỂ HÔ "CHIẾN THẮNG"?
Updated: Mar 28, 2022

Mặc đồng phục màu vàng, mà quần màu "cơn lốc màu da cam", ắt là đội Hà Lan?

Vậy đây là đội Đan Mạch.
Đá bóng mà phải “dời cầu môn” để thắng được một trái là cách của anh Chí Phèo? Chứ làm sao bây giờ, khi đá mãi mà nó không thắng? Thử nghe một ông cụ bình loạn về "chiến thắng" của kẻ "dời gôn".
Chiều nay nghĩ đến chuyện dời gôn, bỗng thấy mấy bức hình đá bóng mà rất cảm động. Hai đội bóng Hà Lan và Đan Mạch ra sân, bỏ hết đồng phục thường ngày (tiền phải trả nhà tài trợ để quảng cáo lớn lắm nhé), mỗi đội mặc áo đồng phục là một màu cờ của Ukraine. Thế giới bóng đá yêu quí, ngưỡng mộ cuộc kháng cự anh hùng của nước yếu Ukraine trước siêu cường man rợ như thế nào.
Đọc một bài báo cảnh giác về nạn buôn người đối với những nạn nhân chiến tranh Ukraina đang đi tỵ nạn. Mình thấy nặng ngực quá, buông tờ báo, thấy khó thở. Thật. Hơn 3 triệu người trôi giạt. Những góc tối, những thảm kịch cả đời của những cô gái trẻ, những đứa bé tất cả đẹp như thiên thần. Mà súng đạn vô tình chúng trút lên đất nước đang bình an đó. Chỉ vì tham vọng của một kẻ máu lạnh mà nhân loại như bị đẩy đến dường cùng sao trời.
Đọc một hồi, thấy cuộc chiến cứ như một đoạn nào đó gay go của sử xưa hay của thời tam quốc. Tự nhiên nhớ bố mình quá. Ông cụ thường đem tích cũ sử xưa ra dạy con. Cụ luôn thốt ra những câu tục ngữ thật tự nhiên, gọn gàng mà rất hợp khi bình luận việc gì đó đang xảy ra. Riết rồi mình thành thói quen là thuộc luôn và sực nhớ được ngay - tuy không nói ra - khi gặp việc gì mà cụ từng “phụ đề Việt ngữ”.
Chuyện vầy...
Có thằng ăn cướp kia, đang nổi như cồn, vì tự nhiên xông đại vô nhà người ta, cướp của giết chủ nhà mà nói sử dụng quyền tự vệ, vì rằng thì là mà thấy “U cà” muốn vô NATO thì rõ ràng nó sắp đánh tao, nên tao cứ “Tiên hạ thủ vi cường” cái đã. Người giản đơn nhất sẽ nói là do hắn toàn “suy bụng ta ra bụng người”. Hắn vốn “coi trời bằng vung” vì luôn coi “muc hạ vô nhân” nên hắn chà đạp cả thế giới dưới chân, đánh là đánh! Vả lại, hắn nhẫm tính đã thắng tới 4 trận cũng bằng cái đòn “lấy thịt đè người” này mà, thì cứ "tới luôn bác tài" thôi. Nào ngờ, lần này ”ăn quen chồn đèn mắc bẫy” . Hắn tính, tao “xử” bọn U cà này chỉ 3 nốt nhạc (48 giờ thôi, chính phủ thằng Vô lô đầu hàng, dân hớn hở ôm hoa chào mừng là xong) thật dễ “như ăn cơm sườn”, xong, thì tao cứ “lừ đừ như ông từ vào đền” mà xơi từng đứa đến hết bọn chung quanh, mới “đòi” lại và mở rộng thêm Đại Nga đươc chứ. Thế nhưng “ông trời có mắt” chăng, sau hơn một tháng chứ không phải 2 ngày, kẻ cướp móc hết hung khí ra chơi rồi, đánh người ta “máu chảy thành sông” rồi, lại rốt cuộc, bị đánh “thừa sống thiếu chết” : đến 7 tướng đã “Tổ quốc ghi công” rồi, bao nhiêu tá, bao vạn quân “ngắm gà khỏa thân” rồi, tan nát lòng bao nhiêu vạn người mẹ khốn khổ rồi, mà sau 1.000 nốt nhạc, trăm bản trường ca rồi, cái “chiến dịch quân sự đặc biệt” vẫn cứ là cái gân gà tẩm thuốc độc, nuốt không xong. Thôi thì tạm thời “cạn ao, bèo tới đất” hắn bèn “dời gôn để thắng” , hùng hồn và trơ trẽn tuyên bố, giai đoạn 1 xong, giờ qua giai đoạn 2. Tao tạm thời xực miếng ngon trước, không nuốt được cả gói thì lại cắt đôi con mồi, tính miền Đông trước rồi sẽ...

2. Cũng chẳng mấy ai vội tin, rằng do thua quá mà hắn “vớt vát cũng mát mặt” một chút hay lại giăng cái bẫy gì sau trò “bỏ con cá rô bắt con săn sắt” này, sẽ là trò lừa gì nữa, ai mà chả biết hắn vốn là loại chuyên “ngậm máu phun người” nên hắn nói gì thiên hạ cũng thầm nghĩ “miệng Nam mô, bụng một bồ dao găm” và “đánh chết cái nết không chừa” mà.
Cho nên ai có lòng thì mau thể hiện, như mấy anh quần đùi áo số Bắc Âu có sáng kiến rất cảm động nói ở trên. Mỗi chúng ta hãy mau mau gửi gì đó giúp họ, thiếu gì cách. Chỉ mong bạn bè đông đảo đừng có ai “thọc gậy bánh xe” hay “đâm sau lưng chiến sĩ” . Nhất là cái kẻ đang “tọa sơn quan hổ đấu”. chuyên môn “đâm bị thóc, thọc bị gạo” là chắc hắn nó sẽ “đâm sau lưng chiến sĩ” thôi, đừng nghe, đừng tin, hãy canh chừng kẻ ấy.. ..
Người xứ U cà đem mạng sống mình nói với thiên hạ, với đất trời, rằng họ cương quyết “uy vũ bất năng khuất”. Xin tặng các bạn U cà hai câu cuối bài thơ của anh hùng Lý thường Kiệt xứ tui coi bộ cũng hợp nha: “Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm. Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư” (dịch nghĩa là: Cớ làm sao bọn giặc ngỗ ngược kia đến đây xâm phạm. Rồi đây chúng bay sẽ thấy và nhận lấy sự thất bại hoàn toàn).