KIM HANH VU
BỐN PHÚT BỐN CHUYỆN (viết ở cf chân cầu)
Đây là đoạn mình vừa viết trong 4 phút, viết cho blog, lúc đang ngồi cf sau khi đi bộ. Viết xong, post không được (vì viết trên mobile thì được, nhưng post ảnh không trôi (hihi, em kém kỹ thuật ạ). Loay hoay, bài có trên FB, giờ mới về edit lại đây...
1/Đốt nhang cho a. Thấy không còn nhang. Chay kiếm vòng quanh. Thấy, vậy di 6 "không theo cái gì ở đâu để ở đó" như dặn.
2/Đốt 3 lần, nhang không cháy, chuẩn bị mất kiên nhẩn, nhớ a dặn, khó mà tìm được nguyên nhân là g/q được. Nhận ra lý do, khép nhẹ cánh cửa đang mở để gió lùa, hộp quẹt hết tắt, nhang cháy.
3/Mang vớ thấy sao hôm nay đôi vớ hơi cứng mình, nhớ ra, mua ở lề đường Đà Lat, 10k 2 đôi. Phải rồi, tiền nào của đó, sao muốn nó mềm như đôi vớ Nhật mua ở cửa hàng đồng giá. Vậy là có chuyện kể với anh, em mắc cười quá, trả tiền hàng Tàu đòi chất lượng Nhật.

Ảnh này mình mượn trên FB (không nhớ tác giả, sorry), đăng cho đỡ trôi bài, giờ đăng lại.
4/. Loay hoay sắp trễ giờ, ngại đi bộ mà nắng lên hắt vô mặt, co giò chạy. Cũng phải khép cửa nhà, bỗng nhớ gì đó đứng khựng lại, à, nhớ đem chìa khóa nhà, bởi hôm nay mình ở nhà có một mình, quên chìa khóa làm sao vô nhà. Đứng trước cánh cửa tự nhiên bùi ngùi. À, thì ra có một nỗi thất vọng vừa len qua, giờ tìm đau ra mảnh giấy "note it", "anh đi bệnh viện với con, em nhớ đem chìa khóa. Trưa gặp". Bỏ chìa khóa nhà vô túi, nghĩ tới câu phàn nàn của cô em gái út, em nói chị Ba rồi, anh ấy ra đi, có đông người thân bạn bè đón ảnh, lo cho ảnh. Hơn 2 năm, người khác thì họ siêu thoát mất rồi, chị cứ "quyến luyến" hoài, làm sao ảnh đi. Mà đừng tưởng bở, ảnh quên chị rồi". Anh. Em xách xe rời nhà ngoại về, tự nhủ, thì đúng là anh quên em rồi để bắt đàu một cuộc đời khác, em có mong là anh còn nhớ em đâu...